Chào mừng bạn tới thăm blog của tôi!

Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng
Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay...

Ô Tìm Kiếm

Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2010


Sẽ chẳng bao giờ anh quay lại nữa đâu
Em đã biết và biết nhiều hơn thế
Rơi rớt vấn vương thôi cũng đành đủ để
Những mệt nhoài mình em cố thân quen

Đã chẳng vẹn vừa thì nào cố lấn chen
Đành nhắc nhở cho hồn mình yên giấc
Bao nhiên lần dấu nghẹn ngào tiếng nấc
Có giấc ngủ nào em đc vẹn cơn sâu

Và sẽ ngàn đời anh chẳng thể biết đâu
Còn hoảng hốt giữa chập chờn nỗi nhớ
Vẫn hoang mang khi sóng lòng than thở
Đóng mở tim mình chỉ sợ những đớn đau

Chỉ nguyện cầu cho mọi thứ tan mau
Để tâm cõi yên bình hơn đôi chút
Một lần yêu thương mà nụ cười hao hụt
Cứ vơi dần một khoảng trống không tên .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét