Chào mừng bạn tới thăm blog của tôi!

Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng
Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay...

Ô Tìm Kiếm

Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2010


KHÔNG THỂ DỖI HỜN

Đã bao giờ em dỗi hờn anh đâu
Dù nhiều lúc sau lưng anh em khóc
Nhiều nỗi đắng cay lẽ đời cực nhọc
Em đã bao giờ kể với anh đâu


Nhớ hay quên dĩ vãng cũ nát nhàu

Tại em dở quá nhiều anh ạ

Từng chữ từng câu cả thân quen lẫn xa lạ

Những tháng ngày mình đã có nhau


Cã vui buồn hạnh phúc lẫn đớn đau

Tại
em không muốn quên chứ đâu cần phải nhớ
Tại còn muốn nhìn thấy thì tạo ra duyên cớ

Tại đã bao giờ em quên được anh đâu


Thôi đừng giục em quay bước đi mau

"Chiều muộn rồi...mình về thôi em nhé"
Để một chữ nhớ thôi,em nghẹn lời rất khẽ

Cũng bất lực không thốt nổi thành câu


Khi em xa anh,tinh tú lẫn địa cầu

Ngừng quanh cả hồn em - một nửa

Ngôi nhà trái tim khép hờ cánh cửa

Kí ức phủ mờ bụi đỏ chẳng ai lau


Một nửa ba năm ngày dài bao lâu

Em đếm trăng qua thềm

Đêm nay lại là đêm... đêm nữa

Nói thật lòng

Ngay cả khi đêm dâng lên nghẹn đắng

Em cụng không thể nào dỗi hờn anh đâu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét