Chào mừng bạn tới thăm blog của tôi!

Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng
Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay...

Ô Tìm Kiếm

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010


TẢN MẠN NGÀY RA TRƯỜNG

Cánh cổng trường đã khép lại phía sau
Em khăn áo giữa phố phường trăm lối

Và bây giờ không chỉ bữa ăn mà câu thơ cũng vội

Bàn chân mình xa lạ gữa ban mai.


Vui buồn ngắn đi chỉ nỗi nhớ là dài

Ôi cơm áo đâu phải là chuyện tếu

Có những đêm bật lòng nghe tiếng sếu
Vọng về từ chuyện cổ Andecxen.


Tuổi thơ chỉ còn như ngọn gió dịu êm

Đôi lúc quạnh hiu thổi về chút nhớ

Đối mặt mọi ngả đường em trở thành người mắc nợ

Bao nhiêu là thân yêu.

Bận bịu lo toan lo sớm lo chiều
Bỗng một hôm thấy mình cũ như quá khứ

Bỏ cả ước mơ xênh xang áo mũ
Em ngược dòng lại về chút xa xưa.

Có khác gì đâu nước mắt và mưa

Hỡi tháng năm khép lại rồi cánh cửa

Lòng em như ngôi nhà còn nguyên mùi vôi vữa

Từ những dại khờ xây cất lên...

Bình Nguyên Trang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét