Chào mừng bạn tới thăm blog của tôi!

Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng
Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay...

Ô Tìm Kiếm

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010


LỄ VU LAN, NƠI TRÁI TIM CON TRỞ VỀ BÊN CHA MẸ

4 năm học đại học trong Sài Gòn thì chỉ có 2 lần về quê, mỗi lần về nhìn tóc cha có thêm sợi màu trắng, trông dáng mẹ liêu xiêu hơn mỗi khi cơn lạnh ùa vào ngôi nhà. Con chỉ biết quay đi lau dòng nước mắt...

9 giờ tối ngày hôm qua, len lỏi qua những ngả đường, con đi chùa, cầu cho cha mẹ luôn luôn mạnh khỏe để ở bên con, dìu dắt con đi trên con đường đời đầy cạm bẫy và chông gai này. Con hạnh phúc khi biết mình sẽ được cài một bông hồng màu đỏ trên áo, cám ơn cuộc đời vì cho con được là con của cha mẹ.


"Con trở về với vòng tay của mẹ,
Mái tóc cha đã phủ kín chiều tàn,
Con sông đầu làng không còn sức thở than,
Chỉ có mẹ vẫn phù sa tuổi tác.

Con nhìn vào thẳm sâu đôi mắt,
Bỗng thấy ngậm ngùi hình dáng của cha,
Hoa núc nác vẫn nở trước hiên nhà,
Nhưng lưng mẹ ngày dần vin vào lũy tre trước ngõ.

Con thả lòng mình vào cánh gió,
Không dám nài mẹ ôm vì sợ mẹ nhọc lòng,
Cha thở dài sợi tóc thinh không,
Vẫn đau đáu với cánh đồng chỉ còn trơ cuống rạ.

Con trâu, cái cày... với con, giờ trở thành xa lạ,
Thành phố con đi không có đất để cày,
Con giật mình nắm chặt bàn tay,
Bàng hoàng nhận ra những luống cày trên bàn tay cha mẹ.

Con lại ra đi, như trở về, lặng lẽ,
Không giấu nổi nỗi buồn đã hóa nửa cơn mưa..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét