NGƯỜI DƯNG
Em tập nhìn anh như một người dưng
Đôi mắt đầy thêm cái nhắm
Em tập quên anh, tập làm kiêu hãnh
Qua đường gió bụi đẩy đưa...
Cuộc đời cuốn em ra khỏi xa xưa
Sao nỗi nhớ cứ chạm chân vào vùng cấm
Ôi! Sợi tóc cứ lén tìm nơi rụng
Câu thơ lén bỏ phía không người
Em tập nhìn anh như mảnh trăng trôi
Trăng hết rạng _ triều lên là hết chuyện
Dòng sông trôi chứa sâu lời vĩnh biệt
Chỉ đôi bờ mòn mỏi gối sông già
Chỉ đôi bờ không biết bản du ca
Không chảy được nên không thành biển được
Em tập nhìn anh như một người dưng
Nhắm đôi mắt giấu đời giọt nước....
Em tập nhìn anh như một người dưng
Đôi mắt đầy thêm cái nhắm
Em tập quên anh, tập làm kiêu hãnh
Qua đường gió bụi đẩy đưa...
Cuộc đời cuốn em ra khỏi xa xưa
Sao nỗi nhớ cứ chạm chân vào vùng cấm
Ôi! Sợi tóc cứ lén tìm nơi rụng
Câu thơ lén bỏ phía không người
Em tập nhìn anh như mảnh trăng trôi
Trăng hết rạng _ triều lên là hết chuyện
Dòng sông trôi chứa sâu lời vĩnh biệt
Chỉ đôi bờ mòn mỏi gối sông già
Chỉ đôi bờ không biết bản du ca
Không chảy được nên không thành biển được
Em tập nhìn anh như một người dưng
Nhắm đôi mắt giấu đời giọt nước....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét